Bài mãi mà không được duyệt, sửa mấy lần. Mình nản nên mặt đơ ra, than buồn. Con bé hoạ sĩ bên cạnh đang tô tô vẽ vẽ gì đó, nói tỉnh bơ:
- Thường em không có buồn đâu chị, em làm lại thôi.
Vẫn vừa nói vừa vẽ, mặt tỉnh queo. Nhưng mà nói đúng quá làm mình phải quay phắt qua nhìn nó.
Thôi buồn mần chi, có gì làm lại, chết chóc gì đâu. Nhờ?!